Câu nói của Chủ tịch Hội đồng Dân tộc Ksor Phước về
những “trụ sở được xây dựng lộng lẫy như cung điện” khi cho ý kiến về
Luật thực hành tiết kiệm, chống lãng phí chiều 19-9 đã chạm tới một sự
thật ai cũng thấy, ai cũng biết.
Nhưng đây là lần đầu tiên hình ảnh này được nói ra cụ thể và thẳng
thắn bởi một cán bộ cao cấp tại một cuộc họp quan trọng của Ủy ban
Thường vụ Quốc hội!
Trụ sở của một thị xã đã lớn như thế này, vậy của tỉnh sẽ hoành tráng như thế nào?
Trụ sở làm việc của cơ quan công quyền cần được xây dựng đàng hoàng
nhưng không phô trương, uy nghiêm nhưng không quá xa cách với dân. Tuy
nhiên, thực tế cho thấy không ít công trình trụ sở cơ quan công quyền ở
nước ta, từ cấp xã đến cấp huyện, tỉnh…(chứ không riêng gì các trụ sở
cấp tỉnh như ông Ksor Phước nhắc đến) đều mắc một căn bệnh trầm kha là
quá chuộng sự phô phang hình thức.
Trụ sở UBND Quận Hoàng Mai đã lớn và lộng lẫy như thế này, vậy trụ sở tỉnh, thành phố thì sẽ lớn đến đâu...?
Rồi cùng với thời gian, những trụ sở được xây dựng về sau lại càng to
hơn, hoành tráng hơn từ quy mô hình khối cũng như diện tích đất đai và
vì thế, nơi dành để phục vụ nhân dân ấy dường như càng cách biệt với
cuộc sống của người dân!
Vào những ngày mưa và mùa đông, những phòng học bằng tre nứa này không thể ngăn nổi mưa và gió lạnh mùa đông
Chưa có một thống kê chính xác rằng có bao nhiêu trụ sở trên đất nước
này đã được xây dựng đồ sộ quá mức cần thiết, nhưng một điều có thể
biết chính xác là tất cả những công sở – trụ sở này đều được đầu tư từ
ngân sách nhà nước. Tiền của Nhà nước là từ tiền thuế của dân, nhưng khi
xây những trụ sở này để phục vụ nhân dân, người ta quên mất điều quan
trọng ấy.
Những lớp học được che chắn tạm bợ bằng những tấm phên nứa
Những trụ sở hoành tráng hay đến mức “lộng lẫy, xa hoa như cung điện”
như lời ông Ksor Phước nói chính là biểu hiện cụ thể của “chủ nghĩa
hình thức cơ chế trong kiến trúc” như cách nói của GS.TS Hoàng Đạo Kính.
Với người dân, trước những trụ sở “đồ sộ quá mức cần thiết, xa hoa lộng
lẫy” có khiến cho bước chân của họ trở nên e dè, ngần ngại khi vào nơi
mà lẽ ra được xây dựng để phục vụ chính họ không?
Lớp học bằng tre, tôn, lá của Trường Ba Xa, huyện Ba Tơ (Quảng Ngãi) - Ảnh: V.Hùng
Đâu chỉ là chuyện “trụ sở như cung điện” như ông Ksor Phước nói ra!
Còn bao nhiêu chuyện khác về những chiếc xe công siêu sang vượt quá tiêu
chuẩn mà nhiều cán bộ đang đi, những sân tennis sáng đèn dành cho cán
bộ ở những huyện nghèo vùng sâu miệt vườn, những cuộc “tham quan học hỏi
ở nước ngoài” mà thực chất là những chuyến du lịch trá hình bằng tiền
ngân sách nhà nước…
Còn
lớp mẫu giáo nhỡ ở xã Đồng Khê (Văn Chấn, Yên Bái) được xây bằng tre và
trát bằng bùn thay cho gạch và xi măng. Cơ sở vật chất còn quá nhiều
thiếu thốn. Chỉ cần một trận mưa to là tường có thể bị ẩm và dột.
Nhìn hình ảnh những trụ sở – công sở nguy nga ấy, không biết người ta
có nhớ đến những ngôi trường tạm bợ, cột tre, phên nứa và mái lợp bằng
tấm bạt nhựa vẫn còn rất nhiều nơi rẻo cao biên ải? Có nhớ tới những túp
lều trọ học chênh vênh bên những bờ suối, triền đồi? Có nhớ tới những
đứa trẻ phải dùng cặp sách làm phao bơi qua sông đi học, đánh đổi mạng
sống của mình chỉ vì thiếu một cây cầu nhỏ?
Nhìn vách lớp học bằng tre, nứa ghép lại, ngay giữa mùa hè mà ai cũng cảm thấy xót thương cho các em khi mùa đông về
Chính vì thế, câu hỏi của ông Ksor Phước: “Dân ta đang nghèo như vậy,
xây trụ sở hoành tráng để làm gì?” không chỉ là một câu hỏi, đó là điều
cần được giải quyết bằng những bài toán rạch ròi và minh bạch về tiêu
chuẩn diện tích làm việc, về tiêu chuẩn tiện nghi, về số tiền đã lãng
phí và cần công khai cho người dân – những người đóng thuế để xây dựng
lên những “trụ sở cung điện” ấy được biết. Chắc chắn không một ai muốn
rằng sau câu nói thẳng thắn ấy, mọi chuyện vẫn đâu vào đó để rồi những
“cung điện” cứ tiếp tục mọc lên trong khi không thiếu những mái trường
qua mỗi mùa mưa nắng lại xơ xác hơn, ọp ẹp hơn đến đau lòng!
(Tuổi Trẻ)